Mình đã từng vượt qua – không phải vì mạnh,
Mà vì… mình luôn nhớ mình là ai.
Đó từng là một quãng thời gian, mình không còn gì để bấu víu.
Không rõ mình muốn gì.
Không thấy mình đang đi đâu.
Không biết mình đã sai ở chỗ nào – chỉ biết mọi thứ trong mình rã rời, tả tơi như vừa trải qua một cơn mưa rào đầu mùa không được báo trước.
Không phải là một biến cố rõ rang…
Chỉ là… sự kiệt sức cộng dồn,
Sự đơn độc không tên,
Sự “giả vờ ổn” đến mức mình như tự lừa được chính mình.
Cho đến một hôm, khi ngồi viết – mình thấy một dòng suy nghĩ tuôn ra trong vô thức:
“Mình đã từng sống sót qua những hành trình còn khó hơn kia mà nhỉ, số 5 chẳng phải sẽ luôn tìm được đường sống trong muôn nẻo đường cụt sao…”
Con số chủ đạo của mình là số 5.
Mình biết điều đó từ lâu.
Nhưng trong giai đoạn đó, số 5 chưa bao giờ xuất hiện như một bảng mô tả tính cách.
Nó xuất hiện bên trong mình như một con người tách bạch:
“Mình đã từng không có gì ngoài ý tưởng và sự gan lì,
Mình từng đổi hướng cuộc đời chỉ vì một linh cảm,
Sao giờ lại ngồi đây chờ ai đó chỉ đường?”
Những gì số 5 có là sự linh hoạt, khả năng nhanh chóng thích nghi, chân tay và đầu óc không chịu đứng yên quá lâu.
Nhưng lúc đó, mình đã đóng băng – vì sợ làm gì cũng… sai tiếp.
Và chính khi nhớ lại điều đó, mình đã không đợi thêm một sự “bật đèn xanh” nào từ cuộc đời hay người khác nữa.
Mình tự mở cửa.
Tự bước ra.
Mình đã bắt đầu đăng ký một lớp học online, không vì nó hay ho, không vì nó liên quan đến công việc…
Mà vì mình cần thấy mình cần, mình vẫn có thể học, vẫn có thể tò mò, vẫn luôn có ngọn lửa cháy rực trong lòng.
Và từ lớp học đó – mình gặp những người bạn mới,
Nối thêm và nối lại những đường dây từng bị đứt trong thời gian trôi dạt.
Mình nhận vài job nhỏ – không danh vọng, cũng chẳng đủ tiền tài, nhưng đủ để mình thấy mình đã hiện diện trở lại.
Nếu không có năng lượng của số 5 – có lẽ mình vẫn đang chờ “có gì đó xảy ra”.
Mà đâu biết, với mình, chính sự chuyển động mới là cách để sống sót.
Mỗi con số không giống như một cái nhãn dán – mà là ngôn ngữ bên trong của mình.
Có những lúc, chỉ cần mình nhớ: “Mình là ai?”
Là đã đủ để bật lại cái nút nội lực hừng hực của mình rồi.
Số 5 giúp mình vượt khó không phải vì nó “mạnh hơn” các số khác.
Mà vì nó có cùng tiếng nói với mình, mang cho mình nguồn năng lượng phù hợp.
Và đã đủ quen để mình tin: “Nếu đã vượt qua những lần trước – thì lần này cũng sẽ vậy thôi.”