Không phải công việc làm mình mệt, mà mình mệt vì phải làm không đúng việc của mình…

Không phải công việc làm mình mệt, mà mình mệt vì phải làm không đúng việc của mình…

Đó là thời điểm mà mỗi ngày, mình thức dậy với checklist trong đầu như một cái máy.
Không có chỗ cho cái gọi là cảm hứng gì cả.

Chỉ có: đúng giờ, đúng việc, đúng thứ tự.
Mọi thứ đều đúng với “tiêu chuẩn xã hội”,
Nhưng… sai hẳn với bản chất của mình.
Mình sống như đang mặc một bộ đồ công sở ủi thẳng nếp, mang giày gót nhọn – trong khi cái mình thích là được mặc một chiếc maxi, đi dép lê và nói chuyện với cây cảnh.

Cảm giác như… mình đang đóng vai phụ trong cuộc đời của chính mình, mà vẫn phải cười như vai chính.

Mình là số 5 – nghĩa là được lập trình để yêu thích tự do, thích sự linh hoạt, thích được chuyển động, sáng tạo, mình thích tò mò, thích ngó nghiêng…

Vậy mà từng có một giai đoạn mình làm công việc văn phòng đúng kiểu:
• Ngồi đúng bàn,
• Làm đúng giờ,
• Gửi báo cáo mỗi chiều thứ 6.
Người ta nói đó là ổn định.
Mình thì thấy đó là… ở tù sang chảnh.

Mình từng chọn công việc đó vì muốn “làm người bình thường”, để “được ba mẹ yên tâm”, để “không chênh vênh nữa”.

Nhưng sống sai với bản chất lâu ngày, cơ thể mình phản kháng.
• Mỗi sáng mở mắt ra là thở dài.
• Cứ đến giữa tuần là thấy u uất như chủ nhật bị lùi deadline.
• Mặt thì cười – mà trong lòng chỉ chực… gục xuống.
Có khi, mình thấy mình khó chịu với cả người tử tế – chỉ vì bản thân mình đang ngồi sai ghế.

Cho đến khi mình thấy, mình sống như đang cosplay một người khác.
Tự nhiên, mình muốn bật cười. Mà cũng muốn bật khóc.
Vì lần đầu tiên mình dám nhìn thấy cái bất ổn mình giấu giếm chính mình lâu nay.

Mình bắt đầu ngồi viết lại tất cả những việc mình đang làm mỗi ngày – và tự hỏi:
“Có bao nhiêu phần trong đây là vì mình thật sự muốn?”
Sau đó, mình bắt đầu thử lại:
• Nhận thử những job freelance nhỏ.
• Nhận và viết giáo án cho những lớp ngắn hạn.
• Viết lại mỗi ngày mình đã trải qua.

Không còn ép mình phải “chỉnh chu” nữa.
Chỉ cần trung thực với năng lượng đang muốn bộc lộ.

Giờ nghĩ lại, giai đoạn đó, mình chông chênh thật nhiều, nhưng mình không buồn phiền vì giai đoạn đó.
Vì nhờ sống không đúng với những gì mình muốn, mình mới dần tìm thấy trọng lực để kéo mình về đúng nhịp.

Hóa ra, được là chính mình – nhẹ nhõm biết bao so với việc cố gồng để được giống ai đó hay vừa lòng ai đó.

Số 5 không cần phải tung bay mãi.
Nhưng nếu bị nhốt quá lâu – nó sẽ trở thành một cánh chim u sầu.
Mình không muốn “bay cao”,
Mình chỉ cần không bị “buộc cánh”…

#nhungconsovietbangchu #pthk

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Agam99 AGAM99