Mình từng nghĩ, chỉ cần hiểu những con số chủ đạo là đủ rồi.
Còn về “chỉ số phụ” – không cần thiết cho lắm.
Cho đến một hôm, bạn mình nói:
“Sao rụt rè thế, tự tin lên xem nào!”
Lúc đó, tự nhiên mình nhớ ra:
Ừ nhỉ, chỉ số kết nối của mình là số 3.
Mà chỉ số thiếu… cũng là số 3.
Tức là: mình vừa có năng lực biểu đạt, vừa hay… lười dùng tới.
Rõ ràng, mình muốn đứng lên, muốn nói những điều đang diễn ra trong đầu mình.
Nhưng khi cơ hội đến, mình lại… cười trừ, lưỡng lự, rồi bỏ qua.
Số 3 cho mình khả năng giao tiếp, biểu đạt, sáng tạo – những thứ mà… nói thật, mình từng nghĩ mình không đủ “trình” để làm cho đàng hoàng.
“Thôi im lặng cho lành.”
“Làm được là được rồi, cần gì phải nói.”
Đó từng là mấy câu “mantra” mình tự lặp lại để… tự nhủ.
Cho đến khi nhận ra:
Cái cảm giác bức bí khi không nói được điều mình nghĩ…
Hay bị hiểu sai vì mình “chọn” im lặng…
Nó mệt lắm.
Mà không phải vì người ta không hiểu mình,
Mà vì chính mình chưa cho mình quyền để được người khác hiểu.
Cái sự “lưỡng lự” ấy không phải bản chất.
Nó chỉ là một lớp sương mờ, vì mình thiếu niềm tin rằng tiếng nói của mình đủ giá trị để được lắng nghe.
Chỉ số 3 không đòi mình phải thành hùng biện gia hay MC.
Nó chỉ nhắc khẽ:
“Mun ơi, cứ nói đi. Nói thật. Nói để kết nối.”
Có một lần, mình tham gia lớp học với rất nhiều người xa lạ.
Đáng lẽ ngồi nghe thôi, nhưng rồi mình đã giơ tay phát biểu – lần đầu tiên, không run, không ngại.
Mình kể một chuyện rất nhỏ. Cá nhân.
Rồi thấy cả khán phòng im lặng.
Rồi một tràng vỗ tay.
Rồi một bạn quay sang ôm lấy mình – và… khóc.
Mình cũng rơm rớm và mỉm cười.
Không phải vì được khen.
Mà vì cảm giác:
“À, thì ra… cái phần mình hay giấu đi – lại là thứ người ta cần.”
Từ hôm đó, mình không ép bản thân phải nói nhiều hơn.
(Thật ra mình… vẫn nói nhiều, nhưng toàn mấy chuyện tào lao.)
Chỉ là, mình không còn tự chặn lại những điều từ sâu thẳm trong mình – khi nó thật sự cần được nói ra.
Chúng ta hay gọi là “chỉ số phụ”.
Nhưng có khi, chính phần đó mới là phần có thể giúp mình sống thật nhất mà chưa từng dám dùng đến.
Chúng không “phụ” đâu.
Chúng chỉ đợi mình… dám nhìn, dám nghe, dám gõ cửa và gọi tên chúng.
Bạn đã sẵn sàng gõ cửa những phần năng lượng nhỏ xinh trong mình chưa?