Không phải cứ vấp ngã là sai.
Vấp – là để học cách đi chậm lại.
Và tự nói với mình: hãy học cách tự tha thứ – để bước tiếp.
Có lỗi lầm – mình đã quên.
Có lỗi lầm – mình đã tha thứ.
Nhưng cũng có những lỗi lầm – mình cứ giữ lại mãi…
như một hình phạt lặng thầm dành cho chính mình.
Mình từng từ bỏ một cơ hội tốt chỉ vì… tự tin quá đà.
Một nửa trong mình nói:
“Không cần. Mình sẽ còn cơ hội khác tốt hơn.”
Một nửa thì réo lên:
“Có chắc không? Đây là cơ hội hiếm có, chứng minh năng lực, nắm lấy đi!”
Và rồi mình… bỏ qua.
Không suy tính. Không chuẩn bị. Không lường hậu quả.
Bỏ qua xong… thì vấp.
Vấp đau. Vấp nhớ đời.
Và thay vì dừng lại để học bài học,
mình chọn cách dằn vặt bản thân.
Tự gắn cho mình:
“Vồ vập.”
“Thiếu chín chắn.”
“Kém cỏi.”
Không phải vì lỗi đó quá lớn.
Mà vì trong đầu mình luôn có một giọng nói nhỏ:
“Giá như…”
Giá như mình cẩn trọng hơn.
Giá như mình đừng liều lĩnh vậy.
Giá như… mình giống như người khác.
Nhưng rồi – mình bắt đầu học về Thần số học.
Và khi nhìn lại bằng lens của những con số,– một cách nhìn nhận dễ chịu hơn.
Mình mang đường đời 5 – nghĩa là mình sẽ luôn được cuộc đời “tặng” cho những bài học thông qua hành động, thông qua trải nghiệm, thông qua… vài cú ngã.
Sứ mệnh 8 và linh hồn 8 – nghĩa là mình thường chọn những con đường nhiều áp lực, để học cách đứng vững – và hiểu giá trị thật của chính mình.
Trưởng thành 4 – nghĩa là mình cần học cách kiên trì, có hệ thống, không hấp tấp “đốt cháy giai đoạn”.
Hóa ra – điều mình trách,
là bài học thiết kế riêng cho chính năng lượng mình đang mang.
Không phải vì mình tệ – mà vì mình chưa biết dùng đúng phần “mạnh” của mình một cách có ý thức.
Và rồi, trong một buổi sáng viết journal, mình đã viết đúng một dòng:
“Mun à, tao hiểu mày chỉ đang cố gắng sống thật tốt.
Mà tốt thì không phải lúc nào cũng… đủ để được khen.”
“Thôi thì… lần này cho qua nha.”
Tự nhiên nhẹ lòng biết bao.
Sau lần đó, mỗi khi làm sai, mình không còn tự phán xét mình từ góc nhìn của một vị thẩm phán tối cao nữa.
Mình chọn chấp nhận, buồn một chút rồi cười xoà – và hành động khác đi.
Không cần ai tha thứ.
Chỉ cần mình không lặp lại lỗi đó dù là trong tâm trí và thôi nghĩ về nó mỗi tối.
“Mình không cần giữ lỗi lầm để tự trừng phạt.
Chỉ cần giữ lại bài học – để có thể sống thành thật hơn với chính mình.”