Những con số trong mình không còn lặng lẽ…

Mình từng nghĩ:

“Chắc mình không thể viết nổi 7 ngày liên tục đâu. Viết được 3 ngày là giỏi lắm rồi.”
Cơ mà… giờ nhìn lại – mình đã viết tới ngày 27 rồi đấy.
Ủa? Ai đây? Là Mun đây sao? He he he…

Và mình không viết mỗi ngày như một cây bút chuyên nghiệp với deadline trong máu.
Có ngày viết rệu rã trong tiếng con khóc.

Có ngày vừa viết vừa nghĩ xem tối nay ăn gì.
Có hôm trễ 2 – 3 ngày mới lọ mọ quay lại.
Nhưng cái quan trọng là:
Mình đã không bỏ cuộc.

Trước đây, mình không ghét viết.
Chỉ là… mình không nghĩ viết là một việc mình cần làm.
Mình nghĩ:

Viết là việc của nhà văn.

Viết là dành cho người có “mục đích”.

Viết là phải trau chuốt, mượt mà, thâm sâu gì đó…

Còn mình thì chỉ đang sống và thích thì viết.

Vậy mà, nhờ những bài viết này – mình bắt đầu thật sự lắng nghe chính mình.
Lắng nghe từng thói quen, từng nỗi sợ, từng mảnh vụn cảm xúc mà mình từng cất kỹ.

Có một bài khiến mình vừa viết vừa rưng rưng.

Khi mình nhớ lại vai trò của mình trong cuộc sống, trong gia đình, trong chính những việc mình đang làm…
Bỗng dưng có một cảm giác lạ lùng:

“Thì ra mình đang sống đúng hơn mình nghĩ.”

Và cũng có bài khiến mình… cười thật tươi khi viết xong.

Không phải ngày nào mình viết cũng mượt.
Có ngày mình gõ ra 3 dòng rồi… tịt.
Có ngày mở máy lên là chữ tuôn như lũ.

Nhưng sau mỗi ngày viết, mình lại thấy:

Những con số trong mình không còn lặng lẽ.
Nó bắt đầu… lên tiếng. Bằng chính câu chữ của mình.

Vậy nên…
Mình không mong là sẽ viết hay hơn.
Nhưng mình sẽ cố gắng ngày càng dám viết hơn.
Viết để nhắc nhớ về điều mình đã trải qua.
Viết để ghi nhớ và làm tốt hơn những gì mình có thể.
Viết – như cách mình đang giữ một cuộc hẹn nho nhỏ với bản thân mỗi ngày.

 

Bạn thì sao?
Đã từng hứa gì với chính mình – và đang giữ lời chưa?

 

#nhungconsovietbangchu #pthk

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Agam99 AGAM99