Ngày mình biết con xuất hiện trong đời…

Lần đầu tiên biết có con, mình đã mếu máo rồi rơm rớm nước mắt.
Nhưng lần sau đó, mình hết há hốc miệng bất ngờ đến nhoẻn cười hoặc cứ tủm tỉm mãi… rồi lặng đi.
Mình không gọi điện thông báo ngay cho ai cả.
Mình chỉ nhìn hai vạch đỏ, rồi nhìn mình trong gương.
Lúc đó, như có một sợi tơ mềm rơi xuống tim…
Mỏng manh, nhẹ tênh, mà dính chặt.
Chồng mình rất bận.
Những đứa nhỏ cần mẹ.
Cuộc sống xoay vòng.
Mình vốn đã luôn không đứng im một chỗ…
Mình biết, lần này sẽ rất khác.
Không chỉ là hành trình làm mẹ nữa, mà sẽ là đồng hành trình khởi sự – của chính mình.
Không ai nói với mình “Hãy mạnh mẽ lên”,
Chỉ có chính mình nhìn vào đôi mắt vừa bối rối, vừa mệt mỏi trong gương và nói:
“Lần này có thể hơi mệt,
Nhưng mình sẽ đi thật cẩn thận, thật chậm rãi – và cố gắng không quên yêu thương chính mình.”
Mình chẳng mong muốn những điều to tát.
Chỉ mong mỗi sáng vẫn có thể thở đều, ăn một món ngon, làm chút việc nhỏ.
Chỉ mong con lớn lên đều khoẻ mạnh, ngoan ngoãn, mong chồng về kịp giờ ăn cơm.
Chỉ mong đêm ngủ, có thể ngủ một giấc không giật mình vì quên mất một việc gì đó quan trọng chưa kịp làm.
Ngày biết con đến bên mình,
Không có hoa, cũng chẳng có bánh, không có nhiều sự hân hoan như những lần trước.
Chỉ có bàn tay mình đặt lên bụng,
Và thủ thỉ:
“Mẹ thật sự có nhiều lo lắng…
Nhưng mẹ tin – mình sẽ cùng nhau bước tiếp, cùng nhau “lớn lên”, từng chút một.”
Từ một người mẹ – đang học lại cách dịu dàng với chính mình.
Nếu bạn từng biết tin có con giữa bộn bề lo toan – bạn không cô đơn đâu.
Mình cũng đang đi qua những ngày như thế…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Agam99 AGAM99