Con số 5 cũng có thể rất cô đơn, nếu thiếu đi sự dám thể hiện chính mình.
Có những lúc mình muốn nói một câu cảm xúc – rất thật lòng.
Nhưng cuối cùng mình lại nuốt nó xuống, rồi cười trừ:
“Sao mình sến vậy… nổi cả da gà lên rồi…”
Mình may mắn có một tuổi thơ êm đềm bên ba mẹ, cuộc sống không quá thiếu thốn, không quá dư thừa, có sự ủng hộ và công nhận của ba mẹ, nên mình luôn mạnh dạn nghĩ đến và nuôi dưỡng những ý tưởng, những tư duy độc lập.
Gia đình dìu dắt và cho mình cơ hội được có những những trải nghiệm và góc nhìn đa chiều nhiều ý tưởng…
Nhưng đôi khi mình rất ngại chia sẻ.
Sợ “lố”.
Sợ bị nghĩ là sến.
Sợ bị cho là khác người.
Mình rất thích được kết nối – nhưng biểu cảm của mình đa số là sự lạnh lùng, lý trí, làm người đối diện khó có cảm giác dễ gần, hay khó đọc được sự chấp nhận kết nối nơi mình.
Bạn thấy đó, con số 5 dù có là chúa tể của sự tự do, cũng sẽ gặp phải sự bất tự do nếu thiếu đi con số 3 kết nối.
Mình thích nhưng lại luôn e dè khi muốn thể hiện cảm xúc cá nhân bằng biểu cảm, lời nói…
Thay vào đó, việc mình làm để thoả mãn sự kết nối này thường là các con thú bông, tranh vẽ, những bình hoa bức ảnh đời thường…
Và gần đây, mình đã chọn một cách không mới, nhưng nó phù hợp với mình hiện tại, đó là viết. Mình sẽ tìm cách làm mềm phần còn thiếu trong mình hơn nữa.
Cảm xúc của mình sẽ không phải trôi dạt đi theo mỗi đợt sóng, nó sẽ có một chỗ đứng nhất định trên hành trình của mình.
Đã nhiều lần mình tự hỏi, nếu bỏ qua việc sợ người khác nghĩ gì, liệu mình sẽ thể hiện cảm xúc thật của mình như thế nào?
Trong gia đình nhỏ của mình, nếu được chứng kiến, bạn sẽ thấy một Mun thật khác: cô ấy sẽ tự nhiên mà giơ tay đòi được bế, tự nhiên sà vào lòng người bạn đời nằm gối đầu ngủ ngon lành hay oà khóc lúc bị bỏng cháy da, hoặc kể những câu chuyện vô tri rồi bắt anh ấy cười ủng hộ…
Ừm, thật lòng thể hiện bản thân rất vui và thoải mái.
Nếu bạn đã từng nếm qua cảm giác đó… bạn sẽ muốn làm lại. Thêm một lần. Rồi thêm nữa.
Còn nếu chưa – liệu bạn có dám thử… chỉ một lần?
#nhungconsovietbangchu #pthk