Mình không phải một con số mình là một bản nhạc phối theo cách của riêng mình…

Mình không mệt vì sự mâu thuẫn trong mình.
Mình mệt vì hai đứa trong đầu cứ lôi nhau ra “đàm phán” cả ngày.

 

Có những ngày mình chỉ ngồi im và để cho não trái – não phải của mình combat với nhau…

Một bên trong đầu thì gào lên: “Tự do đi, đổi gió đi, thử cái mới đi!”
Bên kia thì thì thào: “Được không đó? Liệu có ổn không? Làm xong chưa đã mà đòi đổi?”

Tỉnh dậy, thấy muốn gập laptop lại. Nhưng vừa đưa tay ra thì lại nhớ còn deadline chưa xong nữa.
Mình lại ngồi xuống. Nhưng ngồi không yên. Xong đứng dậy. Rồi lại… thôi ngồi tiếp vậy.

Chồng con còn tưởng mình… bị lag hệ điều hành.

 

Mình mang đường đời 5 – kiểu sinh ra để nói chuyện với những cái chưa xảy ra, những thứ chưa ai làm, và những ý tưởng chưa ai nghĩ tới.
Nhưng đồng thời lại có linh hồn 8 – khao khát sự công nhận, cần thấy kết quả rõ ràng, cần mọi thứ có lý do và mục đích.

Nghĩa là:

Mình thích phiêu – nhưng cũng muốn cái phiêu đó phải có deadline và KPI.
Mình thích sáng tạo – nhưng rồi lại đòi có hệ thống để đo lường sáng tạo.

Mà khổ nỗi, sáng tạo mà đòi rõ ràng, thì nó thành… cái gì???
Còn kế hoạch mà cứ bị chêm cảm hứng vào giữa giờ làm thì nó thành… nồi lẩu thập cẩm luôn quá.

 

Mình nhớ một lần chuẩn bị đi chốt hợp đồng với khách hàng.

 

Lúc 8h sáng: mình hứng lên làm hẳn một slide cực sáng tạo, màu mè, không giống ai.
Lúc 10h: mình hoảng vì chưa có timeline, chưa có dự thảo, chưa có biểu giá tham khảo.
Lúc 11h: mình bỏ hết, làm lại một bản đơn giản, trắng đen, chuyên nghiệp.
Lúc 12h: mình thở dài… và gửi bản kết hợp cả hai – trông như một chiếc bánh pizza có nửa mặn nửa ngọt.

Khách ưng lắm.

Còn mình? Mình vừa thấy tự hào, vừa thấy… thôi lần sau làm sớm hơn.

 

Có một thời mình nghĩ: “Chắc mình phải chọn. Hoặc bay đi, hoặc bám lại.”

Nhưng giờ mình thấy không cần phải loại trừ ai cả – vì cả hai tiếng nói trong mình đều có lý do để tồn tại.

Mình không cần ép bản thân ổn định như số 4, cũng không cần làm mọi thứ hoang dã như số 5.

Chỉ cần… biết khi nào cần rê chuột, và khi nào cần nhấn “Ctrl + S”.

Có thể, mình là tổ hợp những phần tưởng như trái ngược – nhưng nếu biết cách lắng nghe, chúng không gây chiến nữa.
Mà sẽ… bắt tay làm việc chung, theo kiểu hơi lộn xộn – nhưng rất riêng.

 

 

“Mình không phải một con số – mình là một bản phối.
Có lúc jazz, có lúc pop ballad, nhưng luôn là bản nhạc của riêng mình.”

 

#nhungconsovietbangchu #pthk

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Agam99 AGAM99