Mình đã từng nghĩ mang thai chỉ… nhẹ nhàng như gió thoảng
Mình từng nghĩ mang thai là một kiểu “nghỉ dưỡng dài hạn có lý do chính đáng”.
Có ai đó lo cơm nước cho mình, mình sẽ được quyền ngủ nhiều, ăn nhiều, lười… nhiều – rồi được khen là “biết giữ gìn cho con”.
Nhưng rồi… thực tế như tiếng báo thức lúc 5h sáng – ngắn gọn, rõ ràng và chẳng có nút “nhắc lại sau” nào cả.
Mang thai không giống một giấc mơ dịu dàng, nó giống một vở kịch dài tập hơn, có những tình tiết hài hước, có những tình tiết “bi thương”, và gần như mỗi ngày sẽ có một cú “plot twist” nhẹ – như việc sáng nay vừa mơ thấy mình đang ăn bún bò Huế thì tỉnh dậy… bụng cuộn trào và lao thẳng ra ôm chầm lấy cái bệ sứ quen thuộc.
Có nhất thiết phải vội vàng thế không cơ chứ?!
Cơ thể mình đã không còn là của mình – theo đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Chân mình sưng, mũi mình to, người mình như bình tích nước biết đi. Nhưng lạ lắm, mình vẫn thấy… yêu. Không phải yêu cái gương mặt tròn như trăng rằm trong gương, mà yêu cái cảm giác đang có ai đó lớn dần lên bên trong – mỗi cái đạp, mỗi lần trồi bụng là một câu chào không lời.
Có lúc mệt rã rời, nhưng chỉ cần bé iu ngo ngoe một chút là lại thấy sống mũi mình cay cay.
Mình đã từng khó chịu khi bị nhắc “chửa đẻ phải thế này, mẹ bầu nên thế kia”.
Nhưng sau hơn 1 lần mang thai, mình càng hiểu:
Không phải ai cũng đang cố “dạy đời”. Có những người đang chia sẻ bằng trải nghiệm của họ.
Mà trải nghiệm thì… không đúng không sai, chỉ là khác nhau thôi.
Mình học cách lắng nghe để hiểu, không nhất thiết phải làm theo.
Và quan trọng nhất – là học cách lắng nghe chính mình.
Mang thai không phải một hành trình màu hồng – mà là hành trình nhiều tầng màu sắc.
Và màu nào cũng quý giá theo cách riêng.
Có hôm mình vừa cười vừa khóc – vì… múc trứng luộc ra khỏi nồi mà bị rơi xuống, mình nhanh tay thò ngay vào nồi nước sôi để… vớt.
Vừa đau vừa buồn cười vì cảm thấy sự hậu đậu lên ngôi.
Nhưng khum có sao – mình vẫn còn cả con tim để yêu và hai bàn tay để ôm lấy và đôi chân dù hơi lạch bạch để bước trên hành trình này.
Nếu hôm nay bạn cũng đang mệt rã rời, hãy nằm xuống một lát.
Hít một hơi thật sâu.
Và thì thầm với bụng bầu tròn xoe của mình:
“Bé iu ơi, mẹ chưa hoàn hảo, nhưng mẹ thương con thật nhiều. Cùng cố gắng với nhau – mỗi ngày nhé.”
#meyeumethuongdunglammecau #pthk