Bạn tưởng tôi là app nghiêm túc?
Xin lỗi, tôi đang chạy chế độ dark mode cho một game có mèo chơi piano – mà thôi…
Trong một số workshop hay buổi họp, mình hay im lặng vì đang mải suy nghĩ.
Nhưng cũng vì những lần mải mê đó mà mình từng bị hiểu lầm:
“Ban đầu, gặp chị em thấy hơi khó gần ạ.”
Mình từng nhiều lần bị gắn mác:
• Lạnh lùng
• Quá máy móc
• Dễ cáu gắt
Trong khi sự thật là:
• Mình khó mở lòng nhưng rất tình cảm.
• Mình suy nghĩ kỹ trước khi nói, không phải không có cảm xúc.
• Và mình dễ “nổi” thật – nhưng là “nổi lòng”, chứ không phải nổi đóa!
Mình mang đường đời 5 – vốn là kiểu người linh hoạt, lanh lẹ, cởi mở với cái mới.
Nhưng lại mang chỉ số nhân cách 9, nên vẻ ngoài thường có tí trầm tĩnh, lý trí, “đứng đắn”.
Nghĩa là:
• Bên trong thì rất tò mò, muốn kết nối, thích khám phá.
• Bên ngoài lại hay giữ khoảng cách, không dễ “thân ngay từ lần đầu”.
Cái này giống như bạn cài giao diện “dark mode” cho một cái app rất đáng yêu ấy.
Người ta nhìn thấy đen đen tưởng app nghiêm túc.
Ai ngờ bên trong là… game có con mèo chơi piano.
Có thể vì kết nối 3 còn thiếu, nên cách thể hiện cảm xúc của mình hơi… tiết kiệm.
Thành ra, người khác hiểu nhầm, dẫn đến mình cũng lại hiểu nhầm luôn chính mình.
Quay trở lại với những lần đầu.
Mình nhớ một lần trong workshop, có bạn tham gia lần đầu hỏi:
“Chị nói chuyện teen quá vậy, mà lúc mới thấy em nghĩ chị hơi khó gần luôn á.”
Mình bật cười, mỉm cười.
Thật ra, mình cũng từng nghĩ mình khó gần… cho đến khi tự mình chiêm nghiệm sâu hơn về TSH.
Sự ảnh hưởng của chỉ số nhân cách và cách “xuất hiện” của mình với thế giới bên ngoài.
Và đó là một trong những lần hiếm hoi mình cảm thấy:
À, có cách để mình “giới thiệu lại” bản thân – không cần biện minh, chỉ cần chia sẻ đúng góc nhìn.
Có thể mình không phải kiểu người dễ gây thiện cảm từ ánh nhìn đầu tiên.
Nhưng một khi bạn hiểu được mình – hoặc mình hiểu được mình – thì sự kết nối không còn gượng ép.
Mình không cần gồng lên để được hiểu đúng.
Chỉ cần không tự hiểu sai về mình là đã đủ dễ thở rồi.
#nhungconsovietbangchu #pthk