Khi cơ thể chúng ta thay đổi, trái tim chúng ta cũng dần mở rộng hơn bao giờ hết

Khi cái quần cũ bỗng trở thành… huyền thoại.

Rồi cũng đến một ngày, mình đứng trước tủ đồ, nhìn chằm chằm vào chiếc quần jeans cạp cao yêu thích.
Chiếc quần từng ôm gọn “vòng eo” bánh mì của mình.
Giờ đây, cái bụng tròn tròn và chiếc quần eo ót – chúng nó đang lườm nhau cháy bỏng… còn mình thì mơ về quá khứ xa xôi.

 

Mình đã từng thử mặc, thật đấy.

Nhét bên trái – không vừa.
Nhét bên phải – không lọt.
Thử… nín thở – cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Rồi mình ngồi phịch xuống giường, tự ôm bụng cười mình ngặt nghẽo.
Hoá ra mang thai là như vậy: phải học cách nói lời tạm biệt với nhiều thứ – bắt đầu bằng cái quần yêu thích.

Tủ đồ “trước đây” và “hiện tại” như hai thế giới song song.

Ngày xưa mặc váy ôm sát, giờ mặc váy suông y như cái bình hoa được trùm khăn ren.
Ngày xưa thích giày cao gót, giờ chỉ mê dép xỏ ngón hoặc chân trần cho lẹ.
Ngày xưa thích ngồi hàng giờ make-up, giờ chỉ mong có 5 phút rảnh để đánh son – mà còn phải son “an toàn cho bà bầu”.

Làm mẹ – chúng ta đã thay đổi thật nhiều.
Nhưng bạn biết không?
Thật ra, mình thấy mẹ bầu vẫn luôn đẹp.
Theo một kiểu khác.
Một kiểu… mềm mại, phúng phính và tròn tròn dễ thương.

Có một điều thú vị là: cơ thể chúng ta thay đổi, trái tim chúng ta cũng dần mở rộng hơn bao giờ hết.

Mình từng sợ: bụng to lên thì sẽ bớt đẹp, không còn chút “hấp dẫn” nào nữa.
Nhưng thật ra, chưa bao giờ mình thấy mình là phụ nữ rõ rệt đến thế.
Có thể mình không “gợi cảm” theo kiểu quyến rũ ánh nhìn,
Nhưng mình đầy đặn và hồng hào – như một cái bao tròn ủm, thơm ngọt.

Mỗi lần mang thai là một lần học buông – buông khỏi cái cũ, để đón lấy cái mới.
Buông kỳ vọng “dáng người cân đối”
Buông ước mong “phải đẹp như ai đó trên mạng”
Buông so sánh “sao người ta bầu đẹp thế?”
Và đổi lại là gì?
Là một nụ cười híp mắt khi chồng nói:
“Em tròn lên, nhưng dễ thương mà.”
Là một cái ôm rụt rè, khẽ khàng hơn từ con trai khi thấy mình ôm bụng từ từ ngồi xuống.
Là cảm giác thân quen khi đứa bé trong bụng lăn tròn, lăn tròn như một chú cá nhỏ đang bơi lội.
Mình nhớ, có hôm chuẩn bị đi ngủ, ba của mấy em bé bỗng giơ tay ôm lấy 2 má mình vò vò, nhéo nhéo: “Ế, cái mặt hồng lựng lên này, iu thế!”.
Trời ơi… vừa buồn cười, vừa xấu hổ muốn chớt luôn.

Nếu bạn cũng đang phải “chia tay” một món đồ yêu thích,
hãy mạnh dạn tạm biệt nó và nói:
“Tạm biệt nha, rồi một ngày mình sẽ gặp lại nhau – còn bây giờ, mình đang bận làm “nhà” cho một sinh linh bé nhỏ.”

#meyeumethuongdunglammecau #pthk

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Agam99 AGAM99