Mình lại có bầu. Và lạ thay, mình vẫn thấy bỡ ngỡ như thể lần đầu…
Mình tin rằng, với đa số những người mẹ, lần mang thai nào cũng là một hành trình rất thiêng liêng và chất chứa thật nhiều cảm xúc.
Với mình, mỗi lần một em bé gõ cửa, mình đều cảm thấy sao mà kì diệu thế. Sao con lại xuất hiện nhỉ? Con đến lúc nào thế? Mẹ có phải làm gì đặc biệt cho con không?
Lần mang thai này, mẹ và ba vô cùng bất ngờ, bất ngờ hơn lần trước rất nhiều vì nó nằm ngoài dự liệu quá xa. Có những lúc bật cười vì bất ngờ, đăm chiêu vì lo lắng cũng có cả những giọt nước mắt đầy hạnh phúc mỗi khi có những kết quả mới về con.

Mẹ luôn tự đối chiếu, lần trước mang thai, lúc này mình sẽ làm gì nhỉ? Minh cần làm gì tiếp theo? Không phải lần đầu mà cứ như… chưa từng quen vậy đó con?
Vậy nên, mẹ quyết định viết ra, để lưu lại những gợn sóng cảm xúc này hoặc để nếu có lần sau, mình không phải tự hỏi nữa. Ý tưởng này hơi mạo hiểm nhỉ? – ba con chắc sẽ cảnh giác lắm đó. 





Dù sao thì, mình cũng muốn tự nhủ cho chính mình cũng như những người mẹ khác – mang thai là một hành trình thiêng liêng để bắt đầu một hành trình thiêng liêng hơn nữa. Vì vậy, dù có bộn bề với cuộc sống ngoài kia, vẫn hãy cố gắng giữ lấy chút bình an mỗi ngày để hành trình ấy luôn là một điều đáng nhớ và đáng trân trọng.
Và nếu được, hãy viết lại vài dòng – như cách mình vừa bắt đầu hôm nay nhé.
P/s: Mỗi lần mang thai là một lần học lại từ đầu.
Không chỉ học cách hít thở, giữ bình tĩnh… mà còn học lại cách bôi kem rạn sao cho đều hai bên bụng. Hồi mang bầu trước hình như mình chỉ bôi bên phải (?!).