Đi một mình, quả thật rất cô đơn…

“Đi một mình, quả thật rất cô đơn,
Nhưng vì đã từng lẻ loi, nên mình biết, cần mở lối cho những người đến sau.”

 

Mình là một đứa thích đọc, cũng mất khá nhiều thời gian để tìm kiếm những kinh nghiệm kế thừa của người đi trước, mong sao có thể thay đổi bản thân một cách tích cực và nhanh chóng.

Nhưng không.

Có những ngày mình chỉ vô tình bắt gặp một ý niệm cực ngắn, mà tự nhiên đứng hình vài giây.

Hôm đó, mình đọc được dòng này:

“Không có đường vẽ sẵn cho kẻ phiêu lưu.
Đường là do bước chân tự in.”

Và mình biết – có một kẻ phiêu lưu trong mình vừa khẽ mỉm cười.

 

Kẻ phiêu lưu – con số 5 trong mình – vốn quen với chuyện nay đây mai đó, bay nhảy, thay đổi mà gần như không có dấu hiệu báo trước.

Vậy nên, suốt một thời gian dài, mình cứ tự giằng xé mình bằng những suy nghĩ:

Ở lại đây hay rời đi?

Sao mình không chọn làm việc này mà lại là làm việc kia?

Con đường mình muốn có đúng là con đường này?

 

Và ý niệm đó như một cú hích với mình:

Mình không phải một kẻ mơ mộng, không phải một kẻ lầm đường…
Mình thực sự đang tự in lên con đường của mình bằng chính những bước chân của chính mình…

Thời gian đó, mình đang làm “chị cả” cho một nhóm em út mới va vấp vào cuộc đời, vạ vật với nghề.

Nếu bạn nghĩ số 5 chỉ hợp làm việc một mình vì nó thích tự do, thích phiêu lưu, thì không:

Mình đã đi cùng tụi nhỏ đến được những cái đích gần nhất.

Mình vừa bước, vừa có thể soi những ngọn đèn nhỏ cho chúng.

Mình không chỉ cảm thấy được sống tự do mà còn chỉ cho chúng cách sống tự do theo cách của mỗi người.

Một cách sống đầy mới lạ của số 5.

 

Có đôi lúc mình cảm thấy bị thôi thúc: hãy “nhảy qua” những ý tưởng này, những phương án khác.

Nhưng thay vì cứ vậy phăm phăm làm cùng với sự hăm hở, mình đã tự “ghìm cương” để sắp xếp, chia nhỏ từng bước cho sự chuyển hướng hay thay đổi, hoặc chỉ đơn giản là mở thêm một nhánh mới của con đường.

Mình cùng mọi người tìm ra những câu hỏi, định hướng xử lý, tiến hành thử nghiệm, rồi mới từ từ tăng tốc.

Một số 5 biết giữ nhịp, biết kỉ luật… hóa ra không mất đi sự phiêu lưu, mà còn tìm thêm được những “kho báu” mới trong sự phiêu lưu đó – giống như được cài thêm đèn cảnh báo và la bàn trong túi áo trong mọi nước đi vậy.

 

Một câu nói, một vai trò.
Một bước chân, một lối mới.
Và mình biết:

“Mình không phải chỉ là người thích đi.
Mình còn có thể là người biết mở đường – cho chính mình, và cho cả người khác.”

Không cần đi nhanh.

Không cần đi giống ai.

Chỉ cần mỗi bước chân mình đưa xuống – đủ chậm, đủ chắc – đã là một sự khởi đầu đầy hứa hẹn rồi.

 

#nhungconsovietbangchu #pthk

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Agam99 AGAM99