Có những mối quan hệ không cần sửa – chỉ cần hiểu… để đỡ cãi…

Bạn không lạnh – chỉ là bạn trầm.
Còn tôi không vội – tôi chỉ sợ trôi qua nhau vì im lặng quá lâu.

 

Mình với người ấy không ghét nhau, không có những mâu thuẫn “động trời”.
Nhưng có cái gì đó… luôn lệch nhẹ mỗi khi bắt đầu chia sẻ về  một điều quan trọng nào đó.

Mình – số 5 – lanh lẹ, linh hoạt, cần nói, cần kết nối, cần phản hồi tức thì để não mình khỏi… chạy tiếp mà không ai theo kịp.

Người ấy – số 7 – trầm ngâm, sâu sắc, thích lặng.

Bạn có thể tưởng tượng hai kiểu này ở cùng nhà không?

Một bên là “wifi phát sóng liên tục”,
Một bên là “máy chủ nội tâm không public địa chỉ”

Mình thích nói, chia sẻ, nói trước, nghĩ sau.
Còn người ấy, dù rất yêu thương, nhưng lại cần… thời gian để tiêu hoá thông tin về cảm xúc rồi mới hồi đáp.

Mình gửi một đoạn chat dài 5 trang A4.
Ảnh 3 tiếng sau mới rep “Ừa, cũng hay đó.”

Mình tưởng ảnh không quan tâm.

Ảnh thì tưởng mình “chưa” biết chờ.

 

Có những lúc, mình thấy:

“Đùa, mình có lấy nhầm người không dị?”

Trong khi ảnh thì đang nghĩ:
“Ủa, sao có vậy mà lại bị giận rồi?”

 

Có hôm, mình kể chuyện đi workshop về – thao thao bất tuyệt, mắt sáng như đèn studio.
Kể xong, quay sang… thấy người ấy im lặng. Không hỏi gì, không gật, không phản hồi.

Mình nổi cáu trong lòng: “Moá, như nói với cái đầu gối luôn???”

 

Nhưng mình đã hít sâu rồi tạm dừng lại.

Mình lần mò lại: số 7 là kiểu người lắng nghe sâu, phản hồi chậm – nhưng không hề thờ ơ.

Mình dọn đồ rồi đi tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi chưa rời giương, người ấy nói:

 

“Anh thấy em hợp với kiểu dự án ngắn hạn như thế, nếu cảm thấy hứng thú, cứ triển khai xem sao.”

Khoảnh khắc đó, mình im.

Im, nhưng lần này… là sự thoả mãn dù phải chờ hơi lâu, chứ không phải “silent treatment” như mọi khi.

Trong lòng trộm nhoẻn cười nhưng vẫn giả vờ cool girl lắm.

Mỗi người có một tốc độ xử lý cảm xúc và một ngôn ngữ kết nối riêng.
Số 5 không sai vì cần lan toả. Số 7 cũng không sai vì cần chiều sâu.

Vấn đề là: nếu mình cứ mong người kia trả lời như mình mong muốn,
Hay họ mong mình im lặng như họ cần,
Thì sớm muộn gì cũng sẽ có một bên cảm thấy bị bỏ lại, bị lãng quên.

Mình không cần người ấy thay đổi.

Vì mình hiểu rằng: người ấy đang yêu bằng ngôn ngữ riêng của họ,
Còn mình? Mình đang học cách nghe được điều đó – ngay cả khi… nó chưa được nói thành lời.

 

#nhungconsovietbangchu #pthk

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Agam99 AGAM99