Có khi, cái cây lớn nhanh nhất là khi mình không động vào nó mỗi ngày…

Năm cá nhân số 2 không phải năm mang năng lượng bứt phá.
Nó là năm để bạn học cách nhẹ tay với chính mình.

 

Có một năm, mọi thứ trong mình tự nhiên… hạ nhiệt.

Không còn cái kiểu “hừng hực muốn thay đổi thế giới”, cũng không còn mộng mơ mở công ty, viết sách, lập kế hoạch cuộc đời mỗi ngày đầu tháng.

Chỉ thấy rõ một điều:

Mình không muốn làm ầm ĩ nữa.
Mình chỉ muốn… kết nối, lắng nghe, và để yên cho mọi thứ tự nhiên lớn lên.

Rồi mình nhìn lại chu kỳ các năm, rồi tự nhủ:

“À ha, năm cá nhân số 2 – ra là vậy.”

 

Nếu năm 1 là “năm của cái tôi, của cái mới, của những cú bắt đầu”
Thì năm 2 lại là:

“Rồi, đã gieo hạt rồi đó, giờ thì… NGỒI CHỜ ĐI.”

Mình thấy mình như đang đi bộ sau một chặng chạy nước rút.
Không phải vì mệt. Mà vì thời tiết không còn hợp để chạy.
Tự nhiên mọi chuyện chậm lại:

  • Các dự án cần nhiều hơn sự lắng nghe,
  • Các mối quan hệ thì nhạy cảm hơn bình thường,
  • Và trong đầu thì lặp đi lặp lại câu: “Từ từ đã, làm gì căng.”

 

Thành ra, năm nay không phải năm “chạy KPI”, mà là năm “nghe tiếng lòng và đừng gào lên”.

 

Mình nhớ một khách hàng cũ nhắn lại, nhắc đến cơ hội cho mình, nhưng điều kiện không hợp lắm.
Nếu là mình của năm trước chắc sẽ gật đầu liền cho khí thế.

Còn mình năm nay?

Mình hỏi nhiều hơn.
Mình lắng nghe lý do phía sau cái “muốn hợp tác”.
Và cuối cùng, mình… từ chối – một cách tử tế.

Lạ kỳ là, thay vì hụt hẫng, mình thấy bình thản.
Vì mình không chọn làm điều đúng với deadline,
Mình chọn làm điều đúng với nhịp sống của mình lúc đó.

 

Nếu năm nay là năm cá nhân số 2 – thì mình sẽ:

  • Nhẹ lại một chút,
  • Kết nối sâu hơn một chút,
  • chấp nhận rằng phát triển không nhất thiết phải “ồn ào”.

 

Có khi, cái cây lớn nhanh nhất là khi mình không động vào nó mỗi ngày.

 

 

#nhungconsovietbangchu #pthk

 

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Agam99 AGAM99