Mình từng nghĩ: viết lách là việc của nhà văn.
Hoặc ít nhất cũng phải là người “có gì đó để nói”.
Còn mình thì… chỉ nghĩ trong đầu.
Xong để đó.
Rồi quên.
Lâu lâu mở sổ nhật ký ra, thấy vài dòng dở dang.
Đọc lại, tự hỏi:
“Mình viết mấy cái này hả?”
Rồi mình trầm ngâm nhớ lại một ngày nào đó rất nhiều cảm xúc – nhưng chẳng biết dùng cảm xúc đó vào đâu.
Rồi đến một hôm, mình chọn sẽ viết mỗi ngày – như một thử thách nhỏ để đừng đánh rơi chính mình.
Viết không phải thật hay, không để cần ai khen.
Viết chỉ để… mang những điều trong đầu ra ngoài, cho nó bớt góp lại thành những cơn bão trực chờ nổi lên trong mình.
Viết – lúc đầu còn rón rén, lặp lại, muốn xoá.
Viết – như thể đang dò đường đi trong một căn phòng tối, sợ đụng đâu cũng sai.
Nhưng dần dần, mình phát hiện:
Con chữ không yêu cầu mình phải giỏi dùng nó.
Chỉ yêu cầu mình dùng nó để nói ra những điều chân thật.
Những dòng đầu tiên – mình thấy mình đang kể.
Những dòng tiếp theo – mình thấy mình đang hiểu.
Rồi một lúc nào đó, mình… tự an ủi được mình chỉ bằng vài dòng chữ.
Mình mang năng lượng số 5 – ghét rập khuôn, thích linh hoạt, thích có và thích làm nhiều thứ cùng lúc.
Nên để viết được đều đặn – nghe thôi đã thấy trái ngược.
Nhưng hoá ra, viết giống như một chiếc mỏ neo, như một điểm tựa, giữ mình lại giữa vòng xoáy của hàng trăm điều đang đổi thay.
Mình mang linh hồn số 8 – muốn lời của mình có ý nghĩa, muốn hành động của mình có giá trị.
Không cần ồn ào. Không cần tung hô.
Nhưng từng chữ, từng dòng – là cách mình đang cố gắng nói chuyện với thế giới theo cách riêng của mình – chỉ cần người ta muốn dừng lại và lắng nghe một chút.
Có những hôm, mình tự hỏi bằng một dòng type:
“Có phải mình đang gồng không?”
Và thấy nước mắt tự nhiên rơi.
Vậy nên chỉ cần mình thành thật – những con chữ sẽ dẫn mình đến nơi cần đến.
Giờ, mỗi ngày mình vẫn duy trì việc viết – lúc thì dài, lúc thì ngắn.
Nhưng mình sẽ không bỏ.
Viết là để:
Mỗi con số trong mình đều được thở.
Mỗi suy nghĩ trong mình có nơi trú.
Và mỗi ngày – dù rối ren, bận rộn – vẫn có một góc nhỏ để nhớ rằng mình đang sống.
Nếu bạn cũng đang sống với một con số mà chưa biết dùng nó ra sao hay đang trốn chạy chính mình,
Thì viết – có thể – là cách nhẹ nhàng nhất để bạn thấy mọi chuyện không quá khó khăn như mình từng nghĩ.
Biết đâu, đó là điều con số trong bạn đang cần được thấu hiểu mỗi ngày – bằng chính giọng nói của mình, không màu mè, không diễn giải.
#nhungconsovietbangchu #pthk